Đôi khi, bạn nên khóc cho một lần chia tay, cho một lần bạn thật sự nhìn lại chính bản thân, khóc để quên đi cảm giác đau, khóc để hiểu mình xứng đáng được yêu...Cho một lần chia tay ư? Có khi không hẳn chỉ là nỗi đau hay nỗi cô đơn bình thường được nữa mà gần như thường trực, trở thành một vết thương lòng, thật lâu lành hay một vết sẹo sâu, đau đớn triền miên nếu như ai đó không đủ dũng cảm vượt qua thì cái mất mát tiếp theo chính từ vết thương kia, lối mòn cũ... và không bao giờ dừng lại.
Ai cũng bảo tình yêu là thứ tình cảm cao quý của con người, cũng là thứ tình thương mà vì thế họ hy sinh hay bỏ qua mọi cái xấu xa…Thiêng liêng, cao thượng là thế, vậy mà khi mất đi tình yêu tất cả dường như đổi khác, đôi khi không nhận ra chính mình, thành con người khác, suy nghĩ khác mà nếu như tiêu cực sẽ là một bi kịch cho chính mình và cả những người thân bên cạnh.
Tôi biết, bởi vì không chỉ một mà vài lần đau như thế, thậm chí tự cho rằng mình bất hạnh, tôi không thể nói ra ngay lúc đó vì tôi sợ rằng người đời chẳng thể hiểu mà cảm thông ngược lại có khi chia sẻ với người dưng lại càng thêm tổn thương và mất mát, vì dù sao khoác lên mình một chiếc áo đẹp, tôi cũng có một vài người ngưỡng mộ và thầm mong được như thế… nhưng tôi sai lầm, người ta càng mong mỏi thì tôi càng cố giữ, tất nhiên vì sao tôi lại từ bỏ những thứ mà mọi người cần trong khi chỉ mình tôi có. Chính tôi bây giờ khi nghĩ lại còn tự cười mình một cách mỉa mai châm biếm, tôi giống như giữ một chiếc áo đẹp nhưng không hề ấm, như khi lạnh, bạn nhất định chỉ mặc chiếc áo ấy, để khoe với mọi người, để mua về do sự ngộ nhận... Thật dại khờ... vì đâu đó chắc cũng có người thương hại, sao lại mặc cái thứ không phù hợp. Chúng ta thật dại khờ và tự hành hạ bản thân mình... Tại sao chúng ta lại phải khổ thế?
Nhưng chẳng có ai nói với tôi chuyện đó, không ai nhắc nhở tôi, ngay cả những người thân cũng thế... tôi lẽ ra đã trách họ nếu như đây chỉ đơn giản là chiếc áo để mặc, để có thể thay bằng những chiếc áo khác. Đúng vậy, tôi đang ám thị một người đàn ông, đã từng nói rất yêu tôi, hứa hẹn thật nhiều, đưa tôi đi và bỏ tôi lạc lõng giữa đường, để tôi cứ loay hoay không thể bước tiếp, để tôi phải khóc thật to, gọi người đàn ông đến lạc giọng, đến kiệt sức. Xưa nay tôi chỉ biết có anh, coi anh là cả vũ trụ, vì anh là người tôi chọn lựa sau cùng khi đã trải qua một vài mối tình đến đi nhanh chóng không chút nhớ thương, không chút ấn tượng. Anh đã đưa tôi đi, nói về tương lai, về cái màu hồng của hạnh phúc, cho tôi theo anh không chút nghi ngờ, để rồi trao cho anh tất cả. Tôi vì anh hơn chính bản thân mình và tôi có được cảm giác vui theo khi anh cười, chỉ vậy thôi tôi đã nghĩ mình may mắn, nghĩ mình có tình yêu thật đẹp.
Tôi cứ giữ anh, nói về anh, thuyết phục mọi người phải nhìn nhận như tôi. Cũng lại sai lầm.. giống như khi bạn thuyết phục người ta chiếc áo nào đó, bạn không thể nói nó rất đẹp, rất mắc tiền, mà hãy chỉ cho họ thấy cái giá trị mà nó mang lại, đó chính là cái để người ta cảm thấy cần và chấp nhận. Bởi vậy khi tôi cứ tự huyễn hoặc cứ tưởng mình có được yêu thương đúng nghĩa, tôi đã chấp nhận từ bỏ bạn bè, người thân, những lời khuyên chân thành chẳng để tôi lưu tâm, để theo anh, bởi tôi cho rằng đó chính là hạnh phúc tôi cần. Bạn biết không khi cứ mải cho đi mà không bao giờ được nhận lại, bạn cứ yêu thương mà không bao giờ được bù đắp... giống như bạn cứ tin và hy vọng vào một người đàn ông, chỉ khi họ bội bạc, quay lưng vô tình, khi thất vọng... bạn mới thấy nuối tiếc những thứ đã sẵn sàng trao gửi một cách dễ dàng khi chưa hiểu sự thật.
Khi nói về sự thật, người ta thường chỉ về cái phũ phàng của nó, ví như tôi, lúc nào đó trở về chính mình, nhìn xung quanh tôi cũng phải khóc giống như ai, những người con gái khi yêu, chỉ biết yêu một cách mù quáng..họ tưởng họ đang cao thương họ đang mang hạnh phúc cho người, nhưng họ đã lầm, cái phạm trù của tình yêu thật mênh mông, không lý do, không lời giải thích mà chỉ ở trong hoàn cảnh của từng người cụ thể mới hiểu vì sao nên nỗi như thế. Khi một người ra đi, kẻ ở lại thường đau và mất mát, chênh vênh hơn, hụt hẫng hơn..từ níu kéo bày tỏ tâm chân tình, đến hận thù, căm ghét, như chưa từng quen, như chưa một lần gặp. Ra đi, có khi còn sẵn sàng đạp lên những mảnh vỡ đó để rồi kẻ ở lại đau thêm những vết thương tiếp tục rỉ máu. Sẽ không còn lành lặn, không trọn vẹn một cuộc tình, vì yêu, vì cả tin đã dễ dãi chứng minh tình yêu, chỉ một lần đã mất đi một thời thiếu nữ dại khờ, nông nổi!
Tôi cũng từng như thế, từng bị phản bội, từng thấy khuôn mặt của gã đàn ông đã đẩy tôi ngã, từng biết về những cung bậc của tâm trạng, chia ly và nước mắt... nhưng tôi thôi khóc, tự mình đứng lên, tôi lại có được cảm giác về cái mình cần hơn, cái mình quan tâm hơn, cái tôi tìm cho mình, cái tôi giữ lại là trái tim tôi, không là những mảnh vỡ của quá khứ. Nếu tôi lại yêu và được yêu bởi ai đó, hãy hàn gắn cho tôi từ những vết thương lòng, hãy mang đến cho tôi một thứ thật vẹn nguyên về tương lai, là cái hạnh phúc tôi cần, không vội vã, không chắp vá như thế. Tôi xứng đáng hưởng một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn, cho dù trái tim tôi đau, nhưng vẫn vẹn nguyên nhân hậu, bao dung, vẫn đầy ắp yêu thương vì tôi chưa bao giờ ngừng nhắc nhở mình, hãy cúi xuống nhặt đầy túi tình yêu, để thấy hơn hết, tôi đã có thứ mà nhiều người không thể có, nhiều người không biết lấy ở đâu và cũng không bao giờ biết giữ. Cho dù ngay bên cạnh, nhưng họ vô tình bước qua, họ sẽ không cảm nhận được hạnh phúc, không bao giờ hiểu đúng nghĩa về chữ yêu. Hạnh phúc chỉ dành cho những ai biết trân trọng biết nuôi dưỡng, từ tận đáy lòng hay tận sâu trong tim luôn cháy lên khát khao và hy vọng về tương lai, yêu và được yêu mới là hạnh phúc .
Đôi khi, bạn nên khóc cho một lần chia tay, cho một lần bạn thật sự nhìn lại chính bản thân, khóc để quên đi cảm giác đau, khóc để hiểu mình xứng đáng được yêu, cho đi có nghĩa là nhận về không phải lúc này, nhưng đâu đây, hạnh phúc đang chờ bạn. Đừng bao giờ dừng lại và chỉ nhận về những cái xứng đáng, bạn nhé.